Lo Phạm Nhĩ có khả năng nghe thấu thiên hạ dù đang ngủ, Ngọc Hoàng còn hóa phép cho tai ông cụp lại mỗi khi thức dậy. Tuy nhiên, cũng theo lời Phật, Ngọc Hoàng ban cho ông danh hiệu chúa tể sơn lâm, tức chúa tể muôn loài thú trong rừng.
Từ đó, Phạm Nhĩ đầu thai thành loài Hổ, sống trong rừng núi, mạnh mẽ và oai vệ, được mọi loài khiếp sợ. Hậu duệ của ông nối nhau làm “vua rừng”, khiến cả con người cũng phải kiêng nể. Thay vì gọi thẳng tên là “Hổ”, dân gian gọi né tránh là “ông Ba Mươi”.
Tại sao gọi là “ông Ba Mươi”? Vì ngày xưa ai giết được hổ sẽ được thưởng ba mươi quan tiền, nhưng cũng phải chịu ba mươi hèo – như một hình thức xoa dịu vong linh oán hận của Phạm Nhĩ để tránh bị trả thù.
Để tưởng nhớ cuộc đại náo Thiên đình của Phạm Nhĩ, dân gian còn truyền câu ca:
“Trời sinh ra hùm có vây,
Hùm mà có cánh, hùm bay lên trời.”
Truyện giải thích không chỉ về nguồn gốc loài hổ, mà còn lý do vì sao người xưa gọi tránh là ông Ba Mươi, và vì sao loài hổ lại uy nghi, đáng sợ đến vậy trong rừng sâu.
“Sự tích ông Ba mươi” không chỉ giúp ta hiểu thêm về cách đặt tên dân gian mà còn gửi gắm bài học sâu sắc về sự trừng trị cái ác. Truyện là minh chứng cho trí tuệ dân gian, khơi gợi lòng yêu thích văn hóa dân tộc và đạo lý sống hướng thiện trong mỗi người.
Click để xem thêm:
Tóm lược truyện cổ Sự tích cây nhãn ý nghĩa nhân văn
Tóm tắt truyện cổ tích Việt Nam - Sự tích hoa dạ lan hương
Bình Luận